top of page
  • Writer's pictureRosie

Khi mình hỏi lòng mình tại sao không muốn viết...


Photo by Estee Janssens/ Unsplash

Thì bạn ấy làm thơ,


---


Trứng rán cần mỡ

Bắp cần bơ

Để mà được tỏ tình đỡ bỡ ngỡ

Thì nên tập giả đò bị đơ

---


[Giữa quán trà sữa Đài Loan]

Trời giờ mà cứ ngồi đây

Làm như hổng biết bài tây là gì

Hổng biết cười để làm chi

Hổng biết kim tuyến lâm li chuyện gì

Ủa lại cũng tiếp vần i

Trời ơi lục bát khó chi trời thần


Phải có ngày đi chân trần

Giữa đồi cát trắng giả bộ làm thiên thần ung dung

Ghế này mà là của chung

Mấy ai chịu khó còng lưng lau chùi

Mất ai rồi mới ngậm ngùi

Phải mà mình đã tới lui cưng chiều

Trừ tà với cả trừ yêu

Pháp sư các cõi sao vẫn chưa tung chiêu với mình


Mình là một tiểu hành tinh

Phiêu diêu mãi cứ ngỡ mình mê bơi

Tung ta tung tẩy tơi bời

Về nhà lại thấy một vùng trời đau thương

Cao nhân bảo đấy chuyện thường

Ở đời không khổ là phường mơ hoang

Tưởng thánh không khổ là oan

Ngắm trần gian riết lòng toang như thường

Các vị trụ trì muôn phương

Họ thiền thở, gieo tình thương muôn loài

Đâu có nghĩa họ không đoái hoài

Tới cơn đau bao tử khiến lòng họ bò toài lăn lê


Thiên đường có thật không, ê!

Sao ai cũng mãi đê mê mơ về

Điểm trang có ích lợi giề

Mà ai ra đường cũng một dề phấn son

Mấy tuổi thì nên có con

Mấy tuổi thì kiếm lon ton ngựa vằn

Sinh ra sẵn tánh bà chằn

Thì đã không dễ bị những đứa không cần dữ dằn cũng ngồi hẳn lên đầu chơi


Có dịp hít thở nghỉ ngơi

Sao ai cũng ngẩng lên trời kêu than

Nếu không thì cũng vội vàng

Đào các khoá học ra phang trong một ngày

Chị Lust chị đẹp lắm thay

Đẹp luôn bạn cún nâu không gầy Oreo

Ơ kìa một chiếc ô tô

Lang thang khắp chốn với bồ, nghe cưng!

Giấc mơ ấy có lưng chừng?

Lỡ giữa đường tát mặt nhau rồi vô rừng ngủ hay sao?


Người ta bảo chớ lao đao

Lo lắng tương lai tổn hao tinh thần

Nhưng mà mắt thịt người trần

Đã từng thấy thế dần khó mà không tin

Ồ sẵn nói về niềm tin

Ai giải hộ với, niềm tin là gì?

Ai dễ để mình trao đi

Bộ lòng bò vốn dễ bị rách toang?

À thì mình cứ đường hoàng

Chăm lo cho mình từng đoạn gió sương

Rồi sẽ có người biết thương

Những lúc khốn khó sẽ nhường nhịn nhau

Chứ không lăn lóc u sầu

Đá đít nhau luôn khỏi đầu khi đau

Ừ thì biết khó gì đâu

Yêu thương cũng cần ở nhau dịu dàng


Hãy tặng nhau chiếc dù vàng

Trong những ngày gió làm càng màu xanh

Yêu nhau cũng phải biết canh

Ngày nắng đến là lăn lăn đi cười

Chứ mà cứ mãi ngồi bươi

Nỗi đau ra hửi, biết nguôi khi nào

Hãy tìm đến chú chào mào

Cùng nghe chú hát máu đang trào cũng đông

Em hỏi, có thích em không

Anh cười bảo: tao đáp “khồng!” mà yên!

Hãy tìm đến chú chiền chiện

Chú bay chóng mặt muốn điên cũng lười

Thế là lại ôm nhau cười

Phớ lớ giữa một vùng trời ngổn ngang

Đơn giản vậy chứ ủi an

Nhất là với những đứa có vẻ to gan, ngang tàng


Kế mình, một chị bán hàng

Bảy bảy bốn chín thế, chị chàng hảng ra chụp hình

Bạn chụp trông bản cũng xinh

Nhưng không rõ lắm vì mặt bạn chình ình khẩu trang

Chị mẫu có chút hở hang

Sai bạn bấm chụp một ngàn lần mỗi giây

Mình nghĩ nếu mình chịu nhây

Sẽ bẽn lẽn: “Chị, em lạy, em điên!”


Tạm kết câu chuyện tối duyên

Ở nhà thêm nữa mình điên, nên xổng chuồng.


P/s: Để níu kéo chút nội dung cho bài viết thì đây là một trong những cách vui đùa với con chữ bạn có thể thử khi đầu óc vón cục chiết chữ không ra đó, rảnh thử nha! Đã gọi là vui đùa thì khi vui không được đánh giá và đòi hỏi nội dung, nhá. Giống như "bài thơ" ở trên đó, bản full không che, và chả có nội dung gì cả, mà có sao đâu, ha!


Love,




178 views0 comments

Recent Posts

See All
bottom of page