top of page
  • Writer's pictureRosie

Cô bé bận áo đầm vàng ở hồ bơi



“A! Cây mắc cỡ nè mẹ!”

Cô bé có hai bím tóc dài xinh, ở trên là từng đoạn nhỏ với thun đủ các màu, ở dưới kết lại là 2 sợi thun vàng, cùng màu với áo đầm của cô bé. Áo đầm màu vàng, điểm nhiều bạn thỏ trắng mặp ù chỉ thấy thân tròn ụm và tai, với cả những cái bánh ngọt nhiều màu nữa. Cô bé cầm theo một chiếc túi trong, ở trong có gì đó nhiều màu lắm, ban đầu mình tưởng là bánh ngọt, thế là nghĩ bụng, ồ đầu tư ghế! Chắc lần sau đi bơi mình cũng sẽ mang bánh đặng bơi lên là có đường cho vô bụng ngay. Nhưng không, một hồi nhìn kĩ lại thì nó là một ngôi nhà cô bé hẳn là mới đi tô tượng ra.


Má phúng phính, mắt to tròn, cô bé chăm chú dán vào mấy bạn cây ngay bệ hồ bơi. Mình lúc đó vừa "bơi thiền" - haha ý là lười nên bơi chậm thật chậm - đâu đó tầm 4 vòng nên đang tạm đứng ở bục hồ bơi, cách cô bé đâu tầm 2m, vừa thở vừa ngó nghiêng. Thấy cô bé chăm chú cưng quá, mình cũng để ý bệ cây theo. Mình thấy có cây cau này, có mấy dây rau má nữa. Nhưng mình hoài nghi bản thân tợn với cái giả định rau má ấy vì mình chưa thấy rau má trên dây bao giờ… Nhưng anyway, mẹ cô bé trong chiếc áo thun hồng pastel ngọt ngọt sau khi gật gù cùng cô bé khi thấy cây mắc cỡ thì đã dời hướng mắt nhìn lung lắm vào đâu đó, nghĩ ngợi những suy nghĩ riêng. Còn cô bé, vẫn chăm chú nhìn vào từng cái cây, lâu lâu mắt lại sáng lên. Mình tự hỏi cô bé đang nghĩ gì trong đầu ấy nhỉ, nhưng mà mình tự nhiên cười luôn ó. Mình nhớ lại những thứ dạo gần đây mình đọc về sự hồn nhiên.


---


"Hồn nhiên là bản chất của mọi người. Không ai được sinh ra mà không hồn nhiên.


Hồn nhiên không phải là thứ có thể đạt được. Nó không phải là thứ do học hỏi mà có. Nó giống như hơi thở, thứ có sẵn từ lúc bạn được sinh ra.


Không cần phải can đảm nếu bạn hồn nhiên, cũng không cần phải sáng tỏ bởi chẳng gì có thể trong sáng hơn sự hồn nhiên. Vậy nên toàn bộ vấn đề ở đây là làm cách nào để bảo vệ được sự hồn nhiên của riêng mình."


Osho trong chương Con đường của sự hồn nhiên, sách Can Đảm đã nói như vậy. Nó làm mình nghĩ nhiều lắm nha. Cái công chuyện bảo vệ sự hồn nhiên ấy mà, nó khó dễ thế nào? Có ai dạy điều đó trong mười mấy năm đi học hông? Hay là ngược lại, học hành chăm ngoan rồi nhìn lại, thấy những hớn hở trong mình đã tan đi đâu mất? Bé con đầm vàng, lớn lên rồi sẽ giữ được ánh nhìn rạng rỡ của con với mấy bạn cây ngày hôm nay chứ? Trường lớp, thầy cô, ba mẹ, bạn bè có thể làm gì để phụ con bảo vệ sự hồn nhiên đó của riêng con?


Ông ý còn viết như này nữa nè, ở một chương khác, về việc can đảm đón nhận cái mới:


"Bạn chỉ hành động trong khoảnh khắc ấy như một đứa trẻ. Hoàn toàn phó thác bản thân trong khoảnh khắc ấy - và bạn sẽ thấy mỗi ngày là sự khởi đầu mới, ánh sáng mới, hiểu biết mới. Những hiểu biết này sẽ không ngừng chuyển hoá con người bạn."


Mình cũng không có kết luận gì với những trích dẫn sách này, chỉ là cô bé áo đầm vàng gợi lên cho mình những suy nghĩ này nên mình để ở đây thôi.


Ở dòng cuối cùng của sách Một Đời Như Kẻ Tìm Đường, thầy Phan Văn Trường đã để lại lời nhắn cũng cưng lắm:


"Xin chúc bạn đọc cứ thật vui vẻ hồn nhiên mà vững lòng tiến bước trong cuộc sống."


Cũng là một dạng xoa dịu và trấn an cho những-kẻ-người-lớn lâu lâu cũng lạc lối hoang hoải giữa dòng đời nhỉ.


---


Một lúc sau, một cậu nhóc bụ bẫm ục ịch chạy ra. Trong chiếc áo thun đỏ, gương mặt bụ bẫm của cậu nổi bật hẳn lên. Người mẹ áo hồng pastel đón cậu bé, trên tay chai dầu cầm sẵn, cô kéo áo cậu lên xoa xoa dầu vào lưng, rồi đặt chai dầu lại vào trong túi của cô bé, người vẫn đang chăm chú chăm chú nhìn các bụi cây bằng sự tập trung và hứng thú của cả thế gian này gộp lại! Mẹ nói gì với cô bé đó, rồi ba mẹ con dắt nhau đi ra cổng hồ bơi, đi về, sau khi cô bé kịp vô thức ngoái nhìn bệ cây một lần nữa. Hướng bên đó có hoàng hôn. Kiểu mặt trời đã kịp trú sau đám mây phồng, nên trời có ánh màu hồng, xinh đẹp lắm! Mình vẫn còn cười, nheo mắt nhìn hoàng hôn cocktail, dừng lại một chút để chụp lại hình ảnh đó bằng mắt. Rồi mình nhìn lại xuống nước hồ bơi lóng lánh, bơi tiếp. Vừa bơi vừa rà soát...

Đứa trẻ hồn nhiên trong mình đang còn đó chứ? Hello?


Ẻm bận bơi nên không trả lời. Kiếp trước hẳn mình đã là một chú cá, hoặc là một cô lươn.


91 views0 comments

Recent Posts

See All
bottom of page