top of page

Cuối cùng cũng đến Đài Loan! - Tập 1

Writer's picture: RosieRosie

Updated: Feb 7



Mầm cây Đài Loan mọc tà tà trong ý thức 🌱


Bear with me nha, không biết sao dạo này kể gì cũng mắc kèm ngày tháng, như một cụ già, chắc tại già. Xin nhan trước.


Mình có ý niệm về Đài Loan từ khi nói chuyện và thân hơn với Hải, tháng 3/2020. Hải lúc ấy đang học ở Đài. Hải từng là giáo sinh thực tập chung khoá với mình ở Gia Định. Mình môn Anh, bạn môn Lý. Mình lúc Hải nhắn tin trở lại sau nhiều năm không liên lạc, đang ở Kenya.


À không, đầu tiên nhất hình như là chị My. Đâu đó giữa 2019 và 2020, chị My đi Đài về, tặng cho mình chiếc postcard có em bé tóc ngắn nheo mắt cười tươi ở một cái hồ. Mình không nhớ hồ gì, sau này cũng không dám hỏi lại, nhưng mình nhớ lời chị: Rosie chắc chắn sẽ thích khi đến chỗ này!


Mình viết cái địa chỉ Đài Loan đầu tiên trong đời là lúc ngồi giữa căn phòng ở nhà ba mẹ, tỉ mẩn sửa soạn postcard gửi sang cho Hải. Tháng 6/2020, nếu mình nhớ không nhầm.


Mình có ý muốn thăm thú Đài Loan lần đầu tiên là tầm tháng 8/2021. Lúc đó đang dịch, mình vừa kiên nhẫn bẻ yoga trong căn studio sáng nắng giữa lockdown Đà Nẵng, vừa thèm chảy nước miếng: Giờ mà được đi Đài chơi thì hay! Nhớ rừng!



Dịch tan, cửa mở, tháng 3/2022, mình và người yêu cũ nói về việc cùng nhau đi Đài chơi trong năm đó. Cân nhắc budget, mình nhớ mình đã mếu máo hỏi: Mình nên đi Sing hay đi Đài trước anh ơi? Giờ mình cũng không nhớ câu trả lời của bạn. Nhưng Đài Loan đã chính thức nằm trong danh sách của mình.


Tháng 12/2022, chuyến đi “cùng nhau” đó đã không diễn ra, và cũng không còn một cái cùng nhau nào. Giữa Sài Gòn và ngổn ngang những mảnh vụn, mình tìm được xí không gian và năng lượng làm Vision Board. Mình dán hẳn hình Làng Cầu Vồng ở Đài Trung lên, rực rỡ một góc bảng. Manifest đại, không biết khi nào tới.


Lúc đó, Hải cũng đã về Việt Nam hơn nửa năm. Một thời gian sau, mình cũng không còn nói chuyện với Hải. Sợi dây gắn mình với Đài Loan cứ vậy mà phai mờ, tưởng tự tiêu biến luôn. 2023 đi qua, 2024 đi qua hơn nửa, ngoại trừ lâu lâu tình cờ bắt gặp bài đăng gì đó kể về Đài Loan trên insta mới tạo của Hải, mình không còn đụng mặt từ khoá này thường.


Ấy vậy mà vào một ngày đẹp trời tháng 8/2024, trong mình nảy lên một thôi thúc muốn ăn mừng 20/10/2024 thật là to, thật là ồn, thật là đã! Vì đó là cột mốc đánh dấu mình đi được 2 năm sau 20/10/2022. Theo dòng thôi thúc đó một thời gian, một hành động cụ thể thành hình: Đi Đài chơi! Đi thôi! Tới lúc rồi! Hú!



Tới lúc!


Mình còn nhớ hôm đó là thứ năm, mình mới đi học boxing về. Trước khi lên phòng học Zoom với Rôn, mình nhắn hỏi: Rôn ơi hơi xàm, nhưng Rôn nghĩ chị nên book vé đi Đài luôn hôm nay không? Chưa đầy 3 nốt nhạc sau, Rôn đáp: Có chị, có! Quất! No question asked. Thế là xong, chốt, 20/10/2024, mình sẽ lên máy bay đi Đài!


Sau khi tham khảo chị My, mình quyết định đi hẳn 2 tuần. Dù lúc đó khá lười, dù cả năm rồi dán với cái phòng, không đi đâu, nghĩ tới đi xa 2 tuần mình ngán dữ. Nhưng mình vẫn chốt vậy. Yên trí là sẽ có một chuyến đi ăn mừng thật ý nghĩa với chính mình.


Điều mình không ngờ tới? Mẹ mình muốn đi theo! Mình suy nghĩ dữ dằn lắm, vì mình thường không còn là mình trọn vẹn khi ở trong sự hiện diện của người khác. Chuyến đi này là cho mình mà? Nhưng mà dễ gì mẹ chủ động đề nghị đi chơi? Mẹ cũng chỉ đi cùng 4 ngày thui, nguyên đoạn còn lại vẫn là của mình? Vẫn khó nghĩ. Nghĩ đã rồi mình tung đồng xu. Tung đã rồi mình hỏi ChatGPT. Hỏi đã rồi mình ngồi thở, nói chuyện với cơ thể. Một hồi vẫn rối, mình chốt đại. Đi thì đi! Hi.


Mình hên có visa Schengen trong hộ chiếu, nên chỉ cần 10 phút mò trên mạng là có visa Đài Loan. Mình mừng dữ vì xin visa là thứ mình ngán nhất trần đời. Xong sao biết hong, mình phải ngồi soạn hồ sơ xin visa cho mẹ 🙂 


Mình với mẹ quần giấy tờ mấy hôm, chờ chờ đợi đợi, đi tới đi lui, xong thì cũng có kết quả. Trước ngày hẹn nộp mẹ còn đổi ý không đi nữa nữa kìa 🙂 Xong mình la làng nhẹ, ba mình la làng mạnh, cuối cùng mẹ cũng quành về, đi.


Và vậy đó, sau vài tuần nghiên cứu, chuẩn bị, lên lịch trình, tính tiền, mua đồ, mua thẻ, mua sim (mình) và hồi hộp lẫn thờ ơ (mẹ), 20/10/2024, mình và mẹ trèo lên máy bay, bay sang Đài, đáp ở Đài Bắc. Tơ rưng tơ rưng!


ĐẾN ĐÀI BẮC RỒIIIIIIII!
ĐẾN ĐÀI BẮC RỒIIIIIIII!

Đài Loan tập 1 - Dẫn “trẻ” đi chơi 🥹


Điều mẹ mình háo hức trải nghiệm nhất ở Đài Loan là… hệ thống phương tiện giao thông công cộng. Mỗi lần nhắc Đài Loan trong lúc chuẩn bị, thoại của mẹ là những câu quen thuộc sau:


  • “Mình qua đó đi tàu điện mà đúng hông? Hông cần đi taxi đâu nha.”

  • “Con mua vé tàu cao tốc luôn rồi chứ hả, nhiêu tiền?” (Mình canh sale sinh nhật của Klook được giảm hẳn nửa giá luôn đó ngầu).

  • “Mẹ hông muốn trèo cái tháp 101 tầng gì đó đâu, mình để tiền đó đi vòng vòng chơi có lí hơn!”

  • “Mẹ coi rồi, ở Đài Loan hông có gì mua sắm hết, mình đi thử tàu thôi rồi về.”


Vừa đáp xuống Đài Bắc, chỗ trung tâm phố cổ, nhiều chung cư cũ, không khí chợ xưa, có cả xe máy chạy rần rần, mẹ phán liền: “Ủa sao Đài nó không phát triển bằng Sài Gòn luôn nè con hơ?”


Trời ơi =))) Bạn hiểu vì sao mình đặt tiêu đề tập này là dẫn trẻ đi chơi chưa? Mình cũng phải kiên nhẫn và bình tĩnh dữ đó, hít vào thở ra muốn lòi cái phổi đó, để nong đủ không gian cho “trẻ” tự khám phá, tự trải nghiệm, tự đưa ra kết luận thật nhanh rồi tự sửa kết luận của mình những ngày sau đó. Lúc trẻ cuối cùng cũng được ngồi trên tàu cao tốc đi từ Đài Bắc xuống Cao Hùng, trẻ khoanh tay gật gù: “Tàu chạy nhanh thiệt! Người ta phát triển ghê!” 🙂 Mình đâu có tha, mỉa liền: “Nhưng không bằng một góc Sài Gòn, nhỉ?” Trẻ cười khì, cười trừ, cười chia.


“Ủa sao Đài nó không phát triển bằng Sài Gòn luôn nè con hơ?”
“Ủa sao Đài nó không phát triển bằng Sài Gòn luôn nè con hơ?”

Méc!


Tiện nói xấu trẻ, mình sẽ méc luôn những xu hướng hành vi đặc thù của trẻ mà đã giựt tưng bừng muốn đứt sạch toàn bộ hệ thống thần kinh của mình những ngày đi chung như sau:


  • Trẻ từ chối đứng yên/ ngồi yên, và sống chết tự mình xác nhận mọi thứ. Kể cả khi mình coi thật kĩ rồi, báo cho trẻ số xe buýt để canh chung rồi, trẻ vẫn nhảy nhổm đi qua đi lại. Trong lúc chờ xe số 50, trẻ thấy một chiếc xe buýt toàn chữ không trờ tới. Mình nhẹ giọng nói là, không phải xe này, xe mình là số 50. Nhưng đời nào trẻ tin? Trẻ hớt hơ hớt hải bấm google dịch hỏi hết người này tới người khác. “Chắc chắn xe mình là cái xe này!” - trẻ chắc nịch, mặt đanh. Lúc đó gần 10h tối rồi, mình cũng mệt phờ rồi. Mình nhắm mắt, thõng vai, tự nhủ - tự do là món quà tốt nhất mình có thể trao tặng lúc này. Y như rằng, một lúc sau, trẻ cười trừ thông báo: “Không phải xe này thiệt con ơi.” 🙂


  • “Chết rồi có khi nào…?” là câu cửa miệng của trẻ, trước gần như mọi chi tiết và biến số trên đường. “Ủa thẻ tàu của con đâu rồi hè?” Mình tự hỏi rồi từ từ lật túi ra kiếm. “Có khi nào nãy con rớt mất rồi không?” 🙂 ”Sao nãy giờ rồi mà xe buýt chưa tới ta?” (Nhân tiện, xe buýt ở Đài thông báo giờ giấc không có đúng gì hết, giận). “Hay là mình ngồi sai trạm nữa rồi?” 🙂 ”Thang máy bấm không được nhỉ?” - “Hay là mình bị nhốt ở ngoài luôn?” 🙂 Mình tự hỏi sự overthinking và cái máy tự động nhảy tình huống xấu nhất trong đầu trước mọi chuyện mà mình chưa tìm được nút tắt trong mình là từ đâu ra 🙂


  • Lời nói của mình đa phần là gió bay. Cho tới khi 8 cái bằng chứng dồn trẻ vào góc, thì với trẻ, chỉ có trẻ và giả thuyết của trẻ đúng. Mình dán mắt vào điện thoại tìm đường đến đúng trạm, trẻ nhìn chiếc xe buýt ngẫu nhiên chạy ngang: “A, hay chiếc này?” Đi hoài chưa tới, mình rên rỉ nhẹ nhàng: “Mỏi chân quá huhu.” Trẻ, nghiêm túc, lẫn chút lẫy: “Chắc chắn là chiếc lúc nãy!” 🙂 Kết quả chung cuộc khỏi cần mình công bố ha? Xong, mình tập trung tìm cách thuê Ubike, kẹt đâu đó ở bước cuối. Trẻ nhún vai với tất cả sự từng trải: “Không được đúng hông. Vì từ đầu con phải…” 30 giây sau mình mở khoá xe thành công. Trẻ? Lại cười. Đoán xem mình cười nổi khum? 😭😭😭 Cứu bé!!!



Bạn mình than với mình là đi chơi với mẹ bạn, mẹ không tính gì hết, không nghe gì hết, không nghĩ gì hết. Mọi thứ nằm hết trên vai bạn, bạn quạu (vừa quạu vừa thấy có lỗi). Ở đầu cực ngược lại, mẹ mình tham gia vào gần như mọi chuyển động của chuyến đi, với những đáp án đóng đinh sẵn trong đầu, mình cũng quạu (cũng vừa quạu vừa thấy có lỗi). Thiệt tình. Game gì khó quá ha? Mà sao vẫn chơi?


Ở mặt còn lại của đồng xu,


mẹ xịn như vầy:


  • Có mẹ đi cùng, mình no đủ. Mẹ không ngại tự mình đi vòng vòng kiếm chỗ mua rau về cho bữa trưa của 2 mẹ con, trong lúc mình bận làm việc (ừ huhu mình tha việc theo). Mẹ còn thích đi dạo khám phá nữa là đằng khác. Mẹ đi cả buổi rồi về trịnh trọng thông báo: “Nè nha, 7eleven thì ở bên đây, chẳng có một cọng rau nào hết. Family Mart thì bên kia, cũng lèo tèo tương tự nhưng mẹ mò được hộp salad này, bỏ vô luộc có lí nè Uyên. Người ta xí lô xí lào kêu mẹ mua thêm cái sốt nữa, mà mẹ không hiểu, cái người ta tự lấy tự tính cho mẹ luôn.” Mỗi sáng mình dạy học, mẹ bình thản loanh quanh trong gian bếp chung, pha trà, luộc rau, canh cơm, tấm tắc: “Trời ơi đi chơi vầy khoẻ quá!” Và rồi trưa nào mình cũng có bữa ăn ngon.



  • Mẹ chịu chơi, thích nghi cực tốt, háo hức ở cả dorm với mình (nên mới có gian bếp chung đó). Ở dorm vậy nhưng mẹ không những không chê mà còn đem khoe khắp. Là người lo lắng đặt từng chỗ ngủ, mình cũng bị hồi hộp không biết nó sẽ thế nào, mẹ/ mình có thoải mái không. Thì trước mỗi lo lắng của mình, cái đầu nhảy số của mẹ đều nảy thật nhanh ra giải pháp. Đêm đầu về đến dorm trễ lắc, mẹ: “Mẹ đã đi một vòng và thấy nhà bếp, giờ mẹ đau chân và làm biếng, mẹ chế mì gói ăn rồi đi ngủ. Con muốn ăn ngoài thì cứ việc đi nha!” Mẹ còn kể mình lúc “bị” một cô người Hàn ở Mỹ bắt chuyện vì thấy nhãn nồi cơm Hàn, và mẹ đã xoay sở đi hết cuộc trò chuyện bằng túi tiếng Anh học lỏm ở trên tiktok bấy lâu nữa cơ, đầy tự hào.



  • Nhờ mẹ không chịu ngồi yên mà cả 2 mẹ con được cứu khỏi một vụ đi ngược thần sầu. Hôm đó mình măm mổ đi Làng Cửu Phần, nôn quá nên lên xe buýt mà chưa kịp nạp tiền vô thẻ, sợ thẻ của mẹ không đủ tiền. Mình giải trình lúc lên xe thì bác tài hằn học xua về chỗ. Trong lúc mình tính toán, mẹ bấm google dịch lên hỏi bác tài lúc xe dừng trạm, lại còn múa nữa, múa cái gì đó không biết mà một hồi phát hiện ra mình đang đi ngược hướng. Thế là 2 mẹ con vội vã lao xuống, sẵn tìm được ngay một cái Family Mart để nạp tiền, tự tin bắt liền chuyến xe ngược lại. Cười khùng.


Mẹ ngầu hôm ấy!
Mẹ ngầu hôm ấy!

Kịch tính cao trào ☃️☃️☃️


Có một đoạn như vầy nữa nè. Mình nghĩ rất đáng kể. Mình và mẹ cãi nhau giữa đường. Cãi to. Và mình đứng khóc hết gần 1 tiếng. GIỮA ĐƯỜNG. Như kiểu không nhịn được mà tè dầm vậy đó.


Trigger alert.


Ở trên mình kể nhiều tình huống dở khóc dở cười ha, nhưng nó vẫn nằm trong phạm vi nhận thức và xử lý của mình. Ý là “quen rồi” á. Nhưng đến khi một trigger ngẫu nhiên này xuất hiện, mà mình không lường trước, thì nó nuốt trọn mình luôn. Lúc đó là đêm cuối ở Đài Bắc, mình thấy được một tiệm bánh nhìn thật là ngon và mùi thật là thơm, nên hăm hở đi vào. Mẹ cũng vào cùng được 2 giây rồi văng ngược trở ra vì không chịu nổi mùi bánh. It’s okay, mình lấy tiền mặt từ mẹ rồi tung tăng lựa bánh, yên tâm mẹ chờ ở ngoài.


Nhưng mà mẹ là ai chứ? Không đứng yên, mẹ đi loanh quanh nhìn ngắm cái túi đựng đồ mà mẹ và cả mình cần mua. Mình trong này thì thèm mua 2 cái bánh chứ không phải 1, mà vào tính tiền mới biết tiệm chỉ nhận tiền mặt, không nhận thẻ. Đứng tại quầy, mình gọi mẹ không nhấc máy. Rời hàng chạy ra ngoài, cũng không thấy mẹ đâu. Ngó quanh thấy mẹ, gọi mẹ, mẹ quay đầu lại nhưng không quay về lại. Một cục ghẻ tuổi thơ nào đó được kích hoạt. Mình đơ. Mình quyết định chỉ mua 1 bánh. Tới khi mẹ gọi lại, rồi quay trở lại, mình đã thẫn thờ đi ra với cái bánh mình chọn rồi.


Sau đó mình và mẹ vẫn tiếp tục đi lượn vài tiệm đồ lưu niệm mình muốn, mẹ vừa mỏi chân, vừa mệt, nên chỉ ngồi ở ngoài chờ. Một điều hiển nhiên. Nhưng một lúc, khi sự thờ ơ, ra ngoài của mẹ đáp lên mình thành mỏi, cộng với trigger từ lúc ở tiệm bánh cứ sôi dần lên mà mình loay hoay dập không được, mọi thứ dồn đủ cục, mình nhăn nhó với mẹ: “Bây giờ mẹ muốn làm gì thì mẹ nói, con làm theo ý mẹ, chứ mẹ đừng hờ hững vậy nữa.” Một cách lý lẽ, mẹ ngạc nhiên nói: “Ủa, thì con cứ làm việc của con, mẹ sao cũng được, mẹ không thích vào nên mẹ ngồi đây thôi.” Hai mẹ con tranh cãi một lúc. Rồi mẹ nói: “Mà con thôi đi, ngồi trước tiệm người ta đừng có khóc lóc như vậy, kì lắm.”


Boom. Một tiếng nổ vang. Bạn nghe thấy chứ?


Mình vừa khóc vừa bỏ chạy đi.


Mình cứ thế chạy đi, thấy hồn không còn ở chỗ xác ở. Thấy mình không còn trên mặt đất, không còn ý thức được xung quanh. Thấy mình không còn 30 tuổi, mà là 3 tháng tuổi, 3 tuổi, 13 tuổi, 23 tuổi, với một bộ sưu tập trải nghiệm “bị bỏ rơi cảm xúc”, cùng một lúc ọc hết ra ngoài. Tình cờ thay, khi cuối cùng mình và mẹ dừng lại, nó là ở trước tiệm bánh khi nãy. Cuộc hội thoại sau đó rất hỗn loạn. Những câu thoại đi ra từ mình là của ai, của phiên bản nào, mình hoàn toàn không biết. Nó thô, nó không lọc, nó điếng tiếng gằn xé của họng, của phổi, của sâu lắm tầng thứ mấy của những tầng hầm.


  • Sao lúc nào cũng vậy vậy mẹ? Sao lúc nào chuyện giữ mặt mũi cho người khác cũng quan trọng hơn chuyện đứa con của mẹ ngay trước mặt mẹ đang bị đau?

  • Mẹ có biết con sợ thế nào khi nhìn ra sau không thấy mẹ không? Mẹ có biết đây là lần thứ mấy ngàn con nhìn ra sau không thấy mẹ không? Chỉ vì mẹ đang tranh thủ vì một việc mẹ cho là quan trọng hơn vào lúc đó?

  • Mẹ có biết con thích ăn bánh như thế nào không? Bánh cho con niềm vui, bánh xoa dịu con. Mấy hôm rồi con mới tìm được một tiệm bánh con thích. Sao, cứ khi con tìm được cái con thích, thì quay ra sau chỉ thấy mẹ thờ ơ?

  • Sao mẹ không nghe con? Con càng giải thích mẹ càng nói thêm vào lí lẽ của mẹ. CON HIỂU LÍ LẼ CỦA MẸ. CON HIỂU HẾT. Nhưng một lần thôi mẹ, mẹ nghe và hiểu giùm con nỗi lòng con với được không?

  • Con là như vầy nè mẹ. Như con đã nói, con không có mạnh mẽ và điềm nhiên mọi lúc được như mẹ muốn. Con là như vầy đó. Là như vầy.



Tất cả là tại cái bánh này...
Tất cả là tại cái bánh này...

Kể đến đây mình muốn ôm mình một cái, vì trải qua khoảnh khắc đó không dễ dàng. Bây giờ kể lại mình vẫn còn khóc và khó thở.


Mẹ, với cặp đầu gối đã rất dở, và đôi chân đã rất mỏi, đứng nghe mình. Mẹ cũng khóc, nước mắt mẹ cứ thế chảy ra, và mẹ lau.


Rồi mẹ phản ứng… cảm lạnh, đặc thù phụ huynh châu Á. Bên cạnh lí giải lại một lần nữa lựa chọn hành vi của mình, mẹ nói: Mẹ biết con là như vầy. Vì mẹ biết con là như vầy, nên mẹ mới đi chuyến này. Mẹ muốn đưa con đi được đoạn đường nào hay đoạn đường đó. Mẹ nói với ba, Đài Loan thì mẹ đâu ham hố gì, nhưng cứ muốn đi chung, phụ con được gì thì phụ, đỡ được chút nào hay chút đó. Nhưng một tay không che nổi trời, sức khoẻ có hạn, mẹ không đi được nhiều, được xa, chân mẹ dễ mỏi. Coi như mẹ sai rồi. Mẹ đi để con được vui, nhưng nhìn con ra thế này vì mẹ, mẹ thật sự đau lòng quá.


Đâu có đợi, mình gào tiếp:


Mẹ lại nói gì nữa vậy? Mẹ có biết con hạnh phúc như thế nào với việc được đi chơi với mẹ không? Mẹ có biết đây là ước mơ bao nhiêu năm của con không? Khi con còn nhỏ, mẹ lúc nào cũng bận. Mẹ bận kiếm tiền lo cho con. Con biết, nên không bao giờ đòi hỏi gì. Nhưng từ lúc biết có thể mẹ sẽ đi chuyến này với con, con đã nín thở không dám tin là sự thật. Con tiến hành mọi thứ, nhưng vẫn dặn mình là đừng quá hi vọng, vì mẹ luôn có thể thay đổi vào phút chót. Kể cả khi mẹ nói không đi nữa, con cũng vẫn nín thở, và phản ứng vừa phải. Nên khi thật sự được trải qua những ngày vừa rồi với mẹ, mẹ không biết được điều này ý nghĩa thế nào với con đâu! Chuyến đi này như là mơ vậy.


Hu hu hu. Hức hức.


Đây tiệm bánh này đây...
Đây tiệm bánh này đây...

Vậy đó. Mẹ lau lau nước mắt cho mình. Mình có lau lau nước mắt cho mẹ không thì không nhớ. Ủa, thiệt ra mẹ có lau lau nước mắt cho mình không mình cũng không nhớ. Nhưng khi cuộc hội thoại đi đến điểm này, thì hình như 2 mẹ con thắng game rồi. Sau đó mẹ đưa tiền mặt cho mình đi vô tiệm bánh mua lại cái bánh mình định mua, nhưng nó hết rồi, nên mình mua lại cái bánh mình đã mua ăn và siêu thích. Mẹ vẫn nhăn mặt khi mình khen ngon, kêu cái mùi ngán quá. Nhưng mẹ ở đó khi mình đi vào, và hình như mẹ cũng ở đó khi mình tính tiền luôn.


Hai mẹ con sau đó đi ăn một tô mì bò thiệt là to, to tới nỗi phải bỏ mứa. Sau đó nữa, 2 mẹ con đi chợ đêm, và mình lôi được mẹ vô chụp photobooth. Tấm hình này mình sẽ lưu trong lòng cho tới cuối cuộc đời mình. Như một giấc mơ thành sự thật, như một phép màu, như một món quà thiêng liêng mà trái tim bé nhỏ của từng em bé từng tuổi trong mình đã âm thầm chờ đợi. Đẹp quá chừng ha? Mình và mẹ còn đang mặc áo gia đình nữa đó. Áo mình nhờ bạn mình thiết kế và in đợt em mình tốt nghiệp. Tấm lòng mình dành cho gia đình, cỡ đó, và luôn ở đó.


“Express yourself now!!” đồ 🥹
“Express yourself now!!” đồ 🥹

End of trigger alert.


Ngoài ra,


Làng Cửu Phần mình thấy cũng dễ thương, dù mẹ thì chê dữ. Đông. Đông thiệt. Mà mình kiếm được tiệm đồ lưu niệm xinh nên lạc ở trỏng gọn lỏn một lúc. Trên đường đến đó mình thấy được cầu vồng. Mà mình thấy được cũng phải 3 cái cầu vồng trong chỉ 13 ngày ở Đài Loan.


Mình được đạp xe dọc bờ sông với mẹ nè. Mẹ vui lắm. Mình cũng vui. Mình và mẹ cùng đi siêu thị mua rau mua nấm. Mẹ canh xe ở ngoài, mình vô mua. Mẹ chụp cho mình 800 tấm hình. Mình có thích. Hình như nó cũng nằm trong dự định. “Con thích đi đâu đẹp đẹp thì xếp vô lịch trình, mẹ đi theo chụp hình cho, đi một mình lại không có hình.” Ỏ.


Mỗi ngày ở Đài mẹ đều gọi về cập nhật cho ba. Ủa, mình mới đang ở độ tuổi nên phát cơm chó luôn á, khi không bị phát ngược?


Chị ấy chụp liền tấm hình cập nhật cho chồng...
Chị ấy chụp liền tấm hình cập nhật cho chồng...

Trên tàu đi Cao Hùng, mẹ và mình cùng ăn một trái táo mẹ lanh lẹ gọt sẵn từ sáng, và cùng ngắm được hoàng hôn. Đến Cao Hùng, mình và mẹ ăn ở một chỗ cơm vịt Michelin nổi tiếng, được hai bạn địa phương gọi món giùm cho.


Hôm sau dậy, tìm chỗ ăn không thấy, 2 mẹ con vào Family Mart làm 2 ly mì, mình vị lẩu Đài Loan, mẹ vị hải sản. Đó là sáng cuối mẹ ở Đài Loan. Áp lực những tính toán di chuyển để đảm bảo giờ bay cho mẹ, mình căng thẳng, mà dù đã giải toả bằng cách nói ra, sự hằn học vẫn không đi hẳn kịp trước khi mẹ bái bai mình lên máy bay.


Xụi lơ cuối tập 1
Xụi lơ cuối tập 1

Mình ngơ ngác cả chiều sau khi mẹ về, phần để thích nghi với thực tế mới là mình đã đi qua tập 2 - sinh tồn một mình ở Đài Loan, phần để cơn hằn học tan bớt. Tối đó đến Đài Nam, sau khi dạo một vòng đắp được đồ ăn vào bụng, mình mới có sức gọi về xin lỗi mẹ, cảm ơn mẹ, và mừng 2 mẹ con có được một chuyến đi thành công.


Hẳn 3 tháng sau, khi vô tình ăn trúng ly mì hải sản mẹ đã gọi ở Family Mart, mình vẫn được nhắc y nguyên khung cảnh và cảm xúc hôm đó, và xúc động một chặp.


Ai ban cho con trái tim, linh hồn và các giác quan nhạy cảm này? Nhớ dạy con cả cách sử dụng nha. Và nâng đỡ cho con nữa.


Tập 1 tạm thời bi nhiu!
Tập 1 tạm thời bi nhiu!


36 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


©2019 by rosie.alicorn

bottom of page